Based on my favorite movies, I remake the introduction in my own way.
#movie #intro #Themetamorphosisofbirds
Nói chung là mạch phim nhẹ nhàng, tràn đầy hơi ấm gia đình, nên coi nha quý vị. Tui đánh giá là 10/10 luôn. Bộ này có tới 16 giải thưởng và 14 đề cử lận và 100% fresh trên Rotten Tomatoes luôn, u là trời !!!
_________________________________________
The Metamorphosis of Birds is a Portuguese feature-length hybrid creative documentary film directed by Catarina Vasconcelos and produced by the production company Primeira Idade, world premiered at the 70th Berlin International Film Festival in February 2020, where it was awarded the FIPRESCI Award for Best Film at the Encounters Section. It was selected as the Portuguese entry for the Best International Feature Film at the 94th Academy Awards.
The film was financed by the Portuguese film fund Instituto do Cinema e do Audiovisual and by Portugal's state broadcaster RTP and developed at the Archidoc writing program of the French film school La Fémis and the Arché development workshop promoted at the Doclisboa international documentary film festival.
PLOT
Films about dysfunctional families often call to mind Tolstoy’s line from the opening of Anna Karenina: “Happy families are all alike; every unhappy family is unhappy in its own way.” It struck me that the opposite might be true watching this thoughtful, gentle debut from the Portuguese visual artist Catarina Vasconcelos: a lyrical, introspective love letter to her family, gorgeously shot on 16mm.
It’s a kind of fictionalised art documentary that for the first hour or so is essentially about Vasconcelos’s grandparents’ life together. It begins with her elderly grandfather Henrique (played by José Manuel Mendes) moving into residential care. In voiceover Henrique talks tenderly to his wife, Beatriz, who died of a stroke in 1984. He was a sailor by trade, away at sea for long stretches of married life; he missed births and milestones, and didn’t meet one of his daughters until she was four. We watch a dramatisation of their marriage; Beatriz talks as well; so too do other members of the family, including their eldest son Jacinto, the director’s father.
To her family Beatriz is a tree, a practical woman with deep roots. For her, the children are like birds, who will fly away in time. This poetic voiceover is pierced with an ache of longing and loss. And it’s a film of extraordinary, beautifully composed images, each one like a painting itself: the strong capable hands of the family’s maid cutting a squash or closeups of the veins on a leaf.
In the second section, Vasconcelos focuses on the loss of her own mother in 2003. In a tremendously moving scene, she keeps on screen a photo taken at her birth, the blissful moment her mother saw her for the first time. Over the top, her dad talks about watching her at 17 arriving at hospital to find her mother dead. The film isn’t really concerned with any bigger truths or issues but it will no doubt be treasured by the Vasconceloses; others may feel that it is a long time to watch the story of someone else’s family, however gently and poetically told.
_________________________________________
Vietnamese below ~
Đây là một loại phim tài liệu nghệ thuật hư cấu, về cơ bản là kể về cuộc sống chung của ông bà Vasconcelos. Nó bắt đầu với việc người ông lớn tuổi của cô Henrique (do José Manuel Mendes thủ vai) chuyển đến chăm sóc tại khu nội trú. Henrique luôn nói chuyện dịu dàng với vợ của mình, Beatriz, người đã chết vì đột quỵ vào năm 1984. Anh ấy là một thủy thủ buôn bán, đi xa trên biển trong suốt thời gian dài của cuộc sống hôn nhân; anh ấy đã bỏ lỡ những ngày sinh nở và các cột mốc quan trọng, và không thể gặp một trong những đứa con gái của mình cho đến khi cô bé lên 4 tuổi. Như là mình xem một vở kịch về cuộc hôn nhân của họ á.
Đối với gia đình thì Beatriz như là một cái cây, một người phụ nữ thực tế có cội nguồn sâu xa. Đối với cô, các con cũng giống như những chú chim, đến lúc bay đi sẽ không còn nữa. Bản lồng tiếng đầy chất thơ này mang một nỗi đau của khao khát và mất mát. Và đó là một bộ phim gồm những hình ảnh lạ thường, được bố cục đẹp đẽ, mỗi hình ảnh như một bức tranh vẽ: bàn tay mạnh mẽ của người giúp việc trong gia đình cắt một quả bí hoặc cận cảnh các đường gân trên lá.
Trong phần thứ hai, Vasconcelos tập trung vào sự mất mát của chính người mẹ của cô vào năm 2003. Trong một cảnh quay vô cùng xúc động, cô tiếp tục xem lại bức ảnh chụp lúc cô chào đời, khoảnh khắc hạnh phúc mà mẹ cô nhìn thấy cô lần đầu tiên. Ở phần trên, bố cô ấy nói về việc chứng kiến cảnh cô ấy 17 tuổi đến bệnh viện để tìm mẹ cô ấy đã chết. Bộ phim không thực sự liên quan đến bất kỳ sự thật hoặc vấn đề lớn hơn nào nhưng chắc chắn nó sẽ được Vasconceloses trân trọng; người khác có thể cảm thấy lâu lắm mới xem được câu chuyện của gia đình người khác, dù được kể một cách nhẹ nhàng và thơ mộng.
Ещё видео!